Phần bà vãi chỉ được có một phẩm oản, thì đã lấy xong rồi. Nhưng nhà có nhiều cháu, không biết làm thế nào mà chia cho đủ được. Nghe thấy chuyện đường kia như thế, mới lập mưu để lấy thêm phẩm oản ấy. Ðợi cho ba ông sư tắt đèn rồi, bà ta rón rén lại nằm phục ở bên cạnh, tốc ngược váy lên, để hở mông ra. Ðến lúc chú tiểu đi sờ đầu sư, sờ đến mông bà vãi, thấy nhẳn nhụi lắm, mới lấy tay xoa mãi mà khen rằng:
- Cha ! Chả ! Ðầu ông sư này mới nhẵn chứ ! Sờ mát cả tay! Chứ sư ông xơi gì mà béo đến nỗi đầu múp có rãnh ra thế này?
(Theo “Tiếu lâm An Nam” của Phạm Duy Tốn)
2) Ba trọc
Một người đi chợ, mua được con lợn. Dọc đường về, trời nắng, đang định vào quán bên đường uống nước thì gặp một chú lính lệ. Chú lính lệ hỏi:
– Anh kia, con lợn giá bao nhiêu?
Anh ta thấy thầy quyền cũng chú ý đến mình và con lợn, liền lễ phép trả lời:
– Dạ, hơn quan đấy ạ.
Tên lính liền cho anh ta một bạt tai, rồi mắng:
– Mày láo! Dám nói lợn hơn quan à?
– Dạ, tôi lỡ lời!
Anh van lạy mãi, chú lính mới tha cho. Đi một đoạn lại gặp chú khách. Chú khách lại hỏi giá con lợn. Đang ấm ức trong lòng, anh ta liền bảo:
– Mới bị một vố trắng răng ra rồi, tôi không nói.
Cho là anh ta hỗn xược, chú khách đánh cho một gậy bảo:
– Mày lại chế nhạo ta trắng răng à?
Anh ta bỏ chạy thục mạng, nghĩ rằng chơi với những chú khách thế này, chỉ có thiệt thân. Về gần đến đầu làng, anh ta gặp hai ông sư và một chú tiểu đang từ chùa đi ra. Chú tiểu hỏi giá lợn, anh ta càu nhàu:
– Trọc này là ba trọc (ba lượt) rồi, tôi không nói nữa.
Chú tiểu đỏ mặt, đấm anh ta, cho là anh ta nhạo sư. Nhưng anh ta cãi: “Chứ không ba trọc à?” rồi đi thẳng vào làng.
3) ANH HÙNG TƯƠNG NGỘ
Có một anh rất làm biếng, không làm ăn gì cả. Ðói cũng chẳng buồn đi ăn mày mà ăn; đến nằm ngửa ở dưới gốc cây sung, há mồm ra, đợi cho quả sung chín rơi vào mồm mà ăn. Nằm mãi cũng chẳng thấy quả nào rơi vào mồm cả. Bụng thì đói, nhưng mà lười, chẳng muốn thò tay nhặt những quả sung rơi ở bên cạnh mình.
Ðến sau đói quá, thấy có một anh ở đâu lững thững đi qua đấy. Anh làm biếng ta mới gọi mà bảo rằng:
- Nhờ anh bỏ hộ quả sung vào mồm cho tôi.
Chẳng ngờ anh kia cũng là một phường lười: lại gần lấy chân quặp quả sung bỏ vào mồm cho anh nọ, chứ cũng chẳng buồn cúi xuống.
Anh lười nọ thấy thế, tức mình, mới chửi rằng:
- Ð... mẹ cái đồ làm biếng ở đâu ấy ạ!
(Theo “Tiếu lâm An Nam” của Phạm Duy Tốn)
4) Ngạo mạn
Có người thư sinh nọ quen thói ba hoa khoác lác, từng nói với bạn mình rằng:
"Từ cổ chí kim, thánh nhân chính là những người khó tìm nhất. Năm xưa kể từ lúc Bàn Cổ vương khai thiên lập địa, vạn vật sống trên đời không ai có thể so với ngài. Cho nên ngài được tính là người thứ nhất".
Nói xong câu này, thư sinh giơ lên 1 ngón tay để xác nhận.
"Sau đó là tới Khổng Tử, người am hiểu thi thư lễ nhạc, được mệnh danh là thầy của vạn nhà, không ai dám bất kính. Ngài được tính là người thứ hai."
Thư sinh lại giơ thêm một ngón tay, tỏ ý đang đếm. Thư sinh nói tiếp:
"Từ sau hai người này, không còn có ai đủ khiến tôi cảm thấy nể phục…".
Thế nhưng chỉ sau vài giây chần chừ, người này lại hớn hở quay sang khẳng định với bạn mình:
"Anh thấy tôi nói có đúng không? Bậc thánh nhân trên đời quả nhiên rất ít, tính cả tôi mới có đúng 3 người".
5) Chả dấu gì bác
Nội dung truyện kể rằng có một ông lâu ngày đến chơi nhà ông bạn thân. Hai người gặp nhau trò chuyện rôm rả. Chủ nhà mới tìm trầu để mời khách nhưng trong cơi trầu thì chỉ còn mỗi một miếng. Chủ mời mãi thì khách đành phải ăn. Cách một thời gian không lâu sau đó, ông này vì nhớ bạn nên lại đi sang thăm trả. Thấy bạn đến chơi nhà, ông kia mừng rỡ, mời bạn lên nhà ngồi. Lại trò chuyện rôm rả. Bạn đến chơi nên ông này cũng đi tìm trầu để mời bạn, nhưng lạ thay khi đem ra giữa cơi trầu lại chỉ có một miếng trầu và khẩn khoản mời bạn xơi. Ông khách khen cơi trầu đẹp và nể lời cầm miếng trầu kia lên ngắm và thắc mắc rằng thứ cau của chủ nhà chắc bổ vào dịp trời mưa nên nó lắm xơ nhỉ? Thì chủ nhà lại trả lời rằng đó chính là miếng trầu mà ông khách đã mời hôm trước vì ông ngậm trong miệng nên nó hơi bị giập ra.
Rất đẹp, cám ơn anh Việt Nhân
ReplyDelete